Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hoa Cúc Không Phải Màu Vàng


Hoa Cúc Không Phải Màu Vàng – Lê Minh Quốc

CHƯƠNG 1:

Đêm. Những ngôi sao lạc đường về đang le lói trên nền trời. Những ngọn gió lại thỉnh thoảng ùa về lành lạnh. Nguyên rút trong túi áo ra một điếu thuốc và quẹt lửa đốt cháy. Một đốm sáng lóe lên chợt vụt tắt. Điều đó làm Nguyên cảm thấy ấm áp. Nhưng khi rít một hơi thật dài vào cổ họng thì anh ho sặc sụa. Khói thuốc không đủ làm Nguyên trở thành người lớn. Khói thuốc đắng. Không thơm tho chút nào cả. Anh ném điếu thuốc xuống đất. Con đường này anh đã đi lại nhiều lần. Mỗi lần đi qua là một lần ngần ngại. Kim? Em còn thức hay không? Bỗng dưng Nguyên lại sợ tất cả cây lá dịu dàng kia. Cây lá ấy có mang theo mùi hương của nàng đến cho anh không? Nguyên không biết. Nhưng có một điều chắc chắn mà Nguyên cảm nhận được là không khí nơi đây ấm áp. Nghĩ đến điều đó anh cảm thấy se lòng. Vì chỉ cần một tiếng động đột ngột nào cũng làm Kim mở tung cánh cửa và ló đầu ra. Nàng sẽ thấy Nguyên. Và anh sẽ thấy nàng. Chao ơi! Đôi mắt tròn kia sẽ ngạc nhiên lắm, phải không? Dù biết vậy. Biết chắc như vậy. Nhưng Nguyên không dám. Anh đi đứng khẽ khàng như một tên ăn trộm.

Nguyên cứ đi qua rồi đi lại bằng tâm trạng của kẻ ngớ ngẩn nhất trần gian này. Hồi còn nhỏ, anh vốn là thằng mê đọc tiểu thuyết trinh thám. Những hành động của nhân vật chính bao giờ cũng làm anh say mê. Chỉ cần quan sát mẩu thuốc lá đang cháy dở, một dấu vết mơ hồ như vệt son trên áo là họ cũng truy tìm ra thủ phạm. Có nghĩa là họ rất tài ba. Và điều quan trọng là họ cũng rất… đẹp trai. Nguyên có đẹp trai hay không anh không tự biết được điều đó. Nhưng tại sao đêm nay anh không thể đóng vai một thám tử tài ba? Điều đó có gì là khó? Kim sẽ kinh ngạc. Sẽ sững sờ vì hành động táo bạo của anh. Và nàng sẽ… yêu anh. Chỉ cần suy nghĩ như vậy, Nguyên cũng sung sướng như vừa trúng số độc đắc. Điều đó có xảy ra hay không hỡi ông Tơ bà Nguyệt.

Đứng nép vào cánh cổng nhà nàng. Nguyên rụt rè đọc lần nữa lá thư mà anh đã viết. Thư cho người tình thơm như hạnh phúc. Đọc là đọc vậy thôi, chứ thực sự là từng câu, tững chữ trong lá thư này anh đã thuộc lòng. Trong chiều chủ nhật, ngồi lục lọi lại những sách cũ từ ngày xửa ngày xưa của gia đình, anh đã tìm được lá thư này. Nói đúng hơn là anh tình cờ bắt gặp được lá thư của ba anh gửi cho má anh – ngày mà hai người mới quen nhau. Nguyên tò mò đọc luôn một lèo và bị văn chương trong lá thư ấy cuốn hút. Anh cất giữ lá thư ấy như một báu vật của riêng mình. Khi biết anh có ý định “tấn công” Kim thì thằng Quân – bạn học cùng lớp – đã hỏi anh một cách móc họng:

– Tao hỏi thật là mày có biết viết thư không?

Viết thư có gì là khó? Nguyên gật đầu:

– Viết thư dễ như ăn ốc!

Quân không tin:

– Không phải viết thư thăm hỏi sức khỏe bạn bè sau ba tháng nghỉ hè hoặc nghỉ Tết đâu. Thư tình kia!

Thư tình là cái quái gì? Thú thật là anh chưa hề viết thư tình cho ai cả. Còn thư thăm hỏi sức khoẻ thì anh viết khối ra đấy. Những bài luận văn cô giáo không ra đầu đề như thế này là gì? “Sau ba tháng nghỉ hè, chợt nhiên lòng em bồi hồi nhớ bạn. Em hãy viết thư thăm hỏi sức khỏe của bạn và tâm sự trong những ngày xa cách.” Với đầu đề như vậy anh thường viết luôn một mạch và không quên kết luận một cách “não nùng” rất được lòng… cô giáo! “Bạn ơi! Thời gian thấm thoát trôi qua như ngựa chạy tên bay, như bóng câu vùn vụt qua cửa sổ cho nên ai níu thời gian? Lòng tôi bàng hoàng vô vàn nhớ bạn. Bạn ơi… ” Đọc lên, ai cũng có thể khóc được vì lời lẽ mùi mẫn kia! Cho nên khi nghe thằng Quân hỏi vậy thì anh cũng đáp liều:

– Thư tình cũng giống như thư thăm hỏi sức khỏe, có đúng không nào?

Quân cười hì hì rất độ lượng:

– Ừ! Đại khái nó cũng tương tự như vậy.

Nhưng Nguyên thắc mắc:

– Mà Quân nè! Mày hỏi vậy để làm gì chứ?

Quân kéo anh ngồi bệt xuống đất rồi nói rù rì:

– Viết thư tình là một hình thức tấn công rất hiệu nghiệm. Mày có dám đứng trước nàng mà mở miệng nói yêu nàng không?

Anh thành thật:

– Chắc là không!

– Nếu mày mở miệng thì chắc gì nàng đã tin mày nói thật. Đó là chưa kể chiều nào lúc ngủ dậy muộn mày cũng quên súc miệng thì coi như rớt đài! Đúng không?

Thằng Quân này hay thật. Sao nó biết được như vậy nhỉ? Anh là chúa ngủ dậy muộn cho nên hộp kem Dạ Lan của anh xài đã ba tháng nhưng vẫn còn đầy ắp. Anh bèn gật đầu thú nhận:

– Đúng!

Quân vỗ vai anh một cách thân mật:

– Tao thành thật khuyên mày là nên viết thư trước khi ngỏ lời. Lời nói gió bay. Nàng sẽ không nhớ gì cả. Bộ mày tưởng làm quen với con gái dễ lắm à? Ngay cả ông Hàn Mặc Tử, một thi sĩ nổi tiếng kia còn phải kêu toáng lên rằng:

Ai hãy lặng im chớ nói nhiều

Để nghe dưới nước lá hồ reo

Để nghe tơ liễu run trong gió

Và để nghe trời giảng nghĩa… yêu

Đó! Mày thấy chưa? Mày thử nhảy lên trời mà hỏi ông trời thử xem?

Nguyên ngước nhìn lên trời. Trời cao thăm thẳm, cao vòi vọi… Làm sao anh có thể hỏi được? Không để cho anh kịp trả lời, thằng Quân nói tiếp:

– Ngay cả ông Xuân Diệu, một người làm rất nhiều thơ tình mà cũng phải thấy rằng yêu là… bể khổ. Ông ta từng rút ra kết luận thấm thía lắm mày ạ:

Trái đất ba phần tư nước mắt

Đi như giọt lệ giữa không trung

hoặc Yêu là chết trong lòng một ít. Mày thấy ghê chưa?

Ghê quá đi chứ! Cái giọng của thằng Quân cứ rù rì, rù rì làm Nguyên thấm thía dần con đường bước vào tình yêu. Như sợ Nguyên sẽ nản chí nên Quân nói tiếp:

– Nói vậy thôi, chứ yêu cũng có nhiều điều lý thú lắm mày ơi!

Lý thú như thế nào thì Nguyên chưa biết, anh đoán rằng nếu Kim yêu anh thì sẽ cho anh mượn vở chép bài như lúc trốn học hoặc nàng sẽ bật mí cho anh copy những lúc kiểm tra. Sướng thật! Nguyên đem những điều ấy nói cho Quân nghe, hắn bật cười khanh khách:

– Khá lắm! Mày khá lắm!

Rồi hắn lại trở về cái giọng rù rì muôn thuở:

– Để ăn mừng hôm nay nghen Nguyên! Mày có tiền không? Tao với mày đi ăn thịt bò khô nghen.

Nghĩ đến món ăn đầy hấp dẫn này ngay trước cổng trường đã làm anh thấy ứa nước miếng. Những sợi đu đủ màu xanh, giòn tan, được cho thêm một ít rau thơm, rồi chan lên một ít nước giấm thật chua, một chút xì dầu thật ngon, một chút ớt thật cay, vài hạt đậu phộng thật béo và được trộn lên thật nhuyễn là… anh nuốt ực nước bọt xuống cổ họng. Hai người bạn bá cổ với nhau đi về phía cổng trường.

Từ hôm nói chuyện với thằng Quân về tình yêu. Nguyên trở về nhà đâm ra suy nghĩ vẩn vơ mãi. Anh thực hiện đúng theo lời của Quân, nhưng chữ nghĩa đã bỏ trốn anh. Dưới ngòi bút anh chỉ là những câu hết sức tầm thường. Nó không xứng đáng với vẻ đẹp ngây thơ của nàng. Nó chỉ là một mớ ngôn từ nhạt nhẽo khi ca tụng vẻ đẹp của nàng. Anh nản chí quá sức. Lúc ngả lòng nhất thì anh lại nhớ đến bửu bối của mình. Đó là lá thư mà ngày xưa ba anh đã gửi cho má anh.

Sau khi tắm rửa để tâm hồn sạch sẽ như một tờ giấy mới, Nguyên đã nắn nót viết lại lá thư này vào một tờ giấy khác. Với tất cả sự thông minh của cậu học trò đang học lớp 12. Nguyên không quên sửa lại ngày, tháng, năm cho phù hợp với trường hợp của chính anh. Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, anh đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Thư tình gửi cho Kim. Đêm nay, anh đang đọc lại lá thư ấy ngay cổng nhà nàng. Đọc xong, anh cảm thấy khâm phục anh. Lá thư viết như thế này thì thử hỏi sao mà Kim không yêu anh?

Kim ơi! Khổ lòng tôi lắm, nói ra thì những ngượng lời mà để trong dạ thì lòng khô héo. Đã từ lâu lòng tôi tơ tưởng đến Kim, nhưng tôi nào dám nói gì đâu. Trăng tà con nhạn kêu sương, có ai hiểu được tấm lòng son sắt của tôi đâu! Hỡi ôi! Có ai chia bớt cho tôi năm canh buồn bã này. Vậy có thơ rằng: “Một mình đứng tựa cầu thang. Bước đi một bước hai hàng lệ rơi”. Lệ rơi cho vơi nỗi sầu. Từ độ sầu đến nay, ngày nào cũng có lúc sầu, đêm cũng có lúc sầu. Mưa dầm lá rụng mà sầu, trăng trong gió mát mà sầu, nằm vắt tay trên trán mà sầu, đem thơ văn ngâm vịnh mà càng sầu. Sầu có mối chém sao cho đứt, sầu không có khối đập sao cho tan? Cổ nhân có câu: “Hồng tụ thanh sam quân thi lệ” nghĩa là ống tay áo đỏ (chỉ người đẹp), vạt áo xanh (chỉ thư sinh) đều là chứa lệ sầu. Kim ơi! Đọc xong lá thư này Kim có hiểu cho tôi không? Đời người ngắn ngủi cớ sao con tạo khéo trêu người. Khi ngắm cảnh lòng càng thêm ngao ngán cảnh. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Khi ngắm hoa nở khi chờ trăng lên. Hoa nở để rồi héo, trăng lên để rồi tàn. Nhưng tình yêu tôi đối với Kim bao giờ cũng viên mãn tròn đầy. Vậy có thơ rằng: “Xót người tựa cửa hôm mai. Văn chương đèn sách có ai với mình”. Tôi muốn mang câu thơ, chén rượu để mà thù tạc với người tri kỷ. Nào ai có lạnh lùng trong tuyết. Nào ai hờ hững dưới trăng. Kim ơi! Có hiểu thấu lòng tôi không?…”

Lá thư du dương đọc lên nghe rất sướng tai. Nguyên thầm cười một mình. Anh sung sướng lắm. Nhưng bây giờ đưa thư cho nàng bằng cách nào? Trên đời này đâu có chàng thám tử nào ngu ngốc đột nhập vào nhà người bằng cổng chính đâu! Nơi đó dễ bị phát hiện nhất. Anh săm soi hàng rào nhà Kim. Tiếc thay không có một khe hở nào để anh có thể chui tọt vào. Càng khó khăn thực hiện ý đồ của mình thì Nguyên càng khoái chí. Nếu cứ đường đường chính chính ngay ban ngày ban mặt mà trao thư tình thì quả là chán chết. Kim đâu có thấy được nỗi khổ tâm dằn vặt của anh đâu. Có đúng vậy không Kim? Nhiệm vụ càng khó khăn thì chiến thắng càng vinh quang. Hỡi ôi! Kim đồng hồ đã nhích dần đến con số 11 mà chàng thám tử nghiệp dư vẫn chưa liều mình leo qua cửa nhà nàng. Nhánh cây đào chìa ra phía cửa đã tạo thuận lợi cho Nguyên. Anh thả người đu nhánh cây lọt vào trong sân nhà nàng. Thở phào một cách sung sướng, anh bỗng thấy mùi hoa đào thoang thoảng. Đêm tĩnh mịch. Đêm đã khuya. Từ cây đào anh leo xuống và đi lom khom về phía căn phòng của Kim. May mắn cho anh là cửa căn phòng đã đóng kín và điện đã tắt. Gió thổi mát rười rượi. Đến cửa sổ, anh khẽ khàng đặt lá thư tình vào ngay chậu phong lan đang nở những búp hoa nhỏ xíu. Chậu phong lan treo toòng teng ngay cửa sổ sẽ là “trung gian” chuyển lá thư đến tay nàng. Thật tế nhị và tình tứ biết bao nhiêu. Ngày mai, khi thức dậy, nàng sẽ mở tung cánh cửa sổ để hít khí trời trong sạch. Khi ***g ngực đầy nắng gió tinh khôi thì nàng sẽ nhìn qua giò phong lan. Và nàng sẽ thấy lá thư tình của anh. Nàng sẽ sung sướng và 5 ngón tay yểu điệu thục nữ sẽ cầm lên một cách nâng niu. Nàng sẽ đọc. Đọc xong thì nàng sẽ cảm động. Vì lòng nàng đã… yêu! Chỉ mới suy nghĩ như vậy, Nguyên đã cảm thấy hạnh phúc ùa về tâm hồn mình.

Làm xong nhiệm vụ vẻ vang đó thì anh bước về phía cây đào. Bước vài bước thì anh quay lại nhìn đăm đắm vào phòng nàng và nói nhỏ: “Chúc em ngủ ngon!”. Hãy ngủ ngon nghen Kim để ngày mai mọi điều tốt đẹp sẽ đến. Anh tiếp tục bước đến cây đào và ném đôi dép của mình ra phía ngoài cổng. Bằng chân không người ta dễ leo hơn. Khi vừa nhón chân lên thì anh đã nghe tiếng *** sửa khủng khiếp. “Gâu! Gâu gâu!” Trời đất ơi! Làm thế nào bây giờ? Anh hoảng hốt leo lên cổng và nhảy bừa xuống đất. Thân thể anh chạm đất và nỗi đau ê ẩm. Chỉ kịp lượm lại đôi dép là anh đã chạy thục mạng. Anh co chân chạy với tiếng *** sửa rượt phía sau…

CHƯƠNG 2:

Sáng nay, Nguyên đến trường bằng tâm hồn vui vẻ lạ thường. Anh nhẩm đọc lại đoạn văn của Thanh Tịnh mà anh đã học thuộc lòng từ hồi tiểu học “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường. Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và đầy gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường mà tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học”.

Sướng thật! Nguyên nhủ thầm như vậy. Nhưng anh còn sướng hơn cả nhà văn Thanh Tịnh vì hôm nay anh đi học với mối tình đầy ắp trong ***g ngực. Vừa bước chân vào cổng trường thì Quân đã kêu lên:

– Nè Nguyên! Có tin mới xảy ra. Cực kỳ hấp dẫn.

– Tin gì vậy?

– Đêm qua, ăn trộm đột nhập vào nhà Kim. Sáng nay, mới vừa vào lớp học là nàng đã bô bô kể lại chuyện mất trộm.

Nghe Quân nói như vậy, anh chợt rùng mình. Một cảm giác lạnh chạy dọc theo xương sống. Không biết nàng có phát hiện ra anh không? Nhưng anh nào có làm g`i đâu? Anh chỉ để lại một lá thư tình thôi mà… Chết rồi! Đây chính là dấu vết mà người ta dễ dàng phát hiện ra thủ phạm. Vậy là từ nhà thám tử tài ba, anh trở thành một tội phạm. Chỉ mới thoáng nghĩ như vậy, anh đã cảm thấy ớn. Anh tò mò dò xét thêm Quân:

– Nàng có kể là mất gì không?

Quân xuống giọng rù rù muôn thuở:

– Nhà của nàng bị mất nhiều thứ lắm. Tao nghe là ba má nàng đang làm đơn gởi công an. Hì, hì!

Lòng anh tan nát. Vậy còn gì là mặt mũi của anh nữa. Chỉ cần chứng cớ một lá thư thôi, người ta sẽ ghép anh vào bao nhiêu tội. Những dòng chữ trong bộ Luật hình sự đang chạy về trong trí óc của Nguyên. Quân đâu cần biết điều đó, hắn cứ rù rì:

– Tao nghe đâu là tên ăn trộm đã dùng chìa khóa vạn năng để mở khóa cổng nhà nàng. Hắn ta đột nhập vào để khiêng một tivi, một tủ lạnh, một chiếc giường sắt, một con *** nữạ Chắc là bọn trộm đi đông lắm!

– Bọn chúng bắt con *** luôn à?

– Chứ sao! Thịt *** ăn ngon lắm, nên khi con *** nhà nàng vừa cất tiếng sủa “gâu gâu” liền bị bọn nó đánh thuốc mê. Con *** nằm ngay đơ, thế là bọn nó xách cổ con *** đi.

Càng nghe Nguyen càng đớ lưỡi:

– Thật à?

– Thật chứ sao không thật! Chính mắt tao thấy.. . à quên chính tai tao nghe nàng kể mà lỵ!

Lúc đó hồi chuông vào học cũng đã reng lên một cách kiêu hãnh. “Reng reng reng”. Đôi bạn bước vào lớp. Chân Nguyên dường như muốn khuỵu xuống khi vừa chạm vào ánh mắt của Kim. Kim ơi! Đừng có nhìn tôi bằng đôi mắt cú vọ như thế. Thật oan cho tôi. Nguyên muốn gào lên thật to. Nhưng anh chỉ im lặng bước vào chổ ngồi của mình.

Bỏ mặc ngoài tai những lời giảng bài của cô Hạnh Tần, Nguyên quay sang phía Quân:

– Quân nè! theo mày thì công an có tìm ra thủ phạm được hay không?

Quân đáp một cách hờ hững:

– Chưa biết, nhưng tao tin họ sẽ tìm ra được. Hay là mày làm thám tử phá án vụ này thử xem!

Nghe Quân nói khơi khơi như vậy, anh cảm thấy chột dạ. Quân nói một cách thản nhiên hay có ngụ ý gì đây? Anh nói:

– Sao mày không làm mà mày biểu tao?

– Mày ngu lắm. Mày đang đeo đuổi Kim thì mày phải chứng tỏ bản lĩnh của mày chứ! Biết đâu mày sẽ làm được điều đó. Khi đó nàng sẽ yêu mày da diết. Hì, hì…

Giọng cười mũi của Quân thật dễ ghét. Cô Hạnh Tần vẫn say sưa giảng bài. Giọng Hà Nội ngọt lịm và môn Văn học trước đây hấp dẫn anh bao nhiêu thì nay anh cảm thấy ngao ngán bấy nhiêu. Những bài thơ vần điệu du dương kia có gỡ rối được tơ lòng trắc ẩn của Nguyên được đâu. Anh lơ đãng nhìn qua cửa lớp. Những lời giảng bài như gió thổi qua tai. Tối hôm qua sau khi anh chạy về nhà thì kẻ trộm ngay sau đó đã leo vào nhà Kim chăng? Chắc là vậy. Kẻ trộm không để lại dấu vết nào để người ta có thể phát hiện ra chúng, còn anh, anh ngu ngốc để lại một lá thư tình. Thật là oan ông địa.

Với tâm trạng bồn chồn khó chịu, Nguyên lấy cây thước đập khẽ vào lưng của Kim. Nàng ngồi bàn trước, còn Nguyên thì ngồi bàn sau. Anh muốn hỏi trực tiếp nàng để cho rõ sự việc. Nàng có nghi ngờ gì anh không?

– Kim nè, lâu nay có gì vui không?

Nàng quay lại và nguýt nhìn anh như căm ghét một con khỉ quấy rối nàng trong giờ học:

– Vui cái gì? Bạn vui thì mặc kệ bạn chứ!

A! Tại vì một câu hỏi vô duyên như vậy nên phải gánh chịu câu trả lời cà giựt như thế. Lâu nay, Nguyên vẫn thường khoái đọc những loại sách có giá trị như “Học làm người” hoặc “Nghệ thuật để trở thành chàng trai thanh lịch”… Thế nhưng, áp dụng trong trường hợp này thì kết quả ngược lại. Vậy là sao? Vậy “thua keo này ta bày keo khác” và anh tìm lấy một câu hỏi khác:

– Kim ơi! Lâu nay, có gì mới không?

Đó là anh bắt chước những câu nói xã giao trong phim kiếm hiệp mà anh từng xem trên video. Đại loại khi gặp nhau thì người ta nói rằng: “Sư huynh ơi! Lâu nay sư huynh có gì mới không mà biệt tăm biệt tích trong chốn võ lâm vậy? ” Câu nói đó hay lắm chứ! Nhưng nàng vẫn im lặng. Anh ngồi buồn xo. Hay là nàng nghi ngờ anh là thủ phạm nên không thèm trả lời? Nếu quả đúng như vậy thì làm sao anh có thể ngồi yên? Lòng tự trọng của anh bị kích động một cách dồn dập. Anh vận dụng trong trí nhớ để tìm mẩu đối thoại mà sách “Học làm người” đã dạy anh. Phải mất hơn 5 phút sau anh mới buộc miệng hỏi bằng một giọng nhỏ nhẹ:

– Kim ơi! Lâu nay có gì vui không?

Câu hỏi ấy, đúng là một câu hỏi rất duyên dáng của chàng trai thanh lịch. Bởi lẽ, người con gái nào không thích đón nhận những niềm vui ở cuộc đời này? Anh hí hửng chờ đợi câu trả lời đằm thắm của Kim. Lập tức nàng quay lại:

– Vui cái gì? Nhà người ta vừa bị mất trộm nguời ta buồn muốn chết. Còn bạn, bạn vui thì kệ bạn chứ.

Câu trả lời làm anh cụt hứng:

– Đâu có! Mình thành thật chia buồn cùng bạn.

– Hứ! Ai thèm chia buồn.

– Không! Mình chia buồn thật mà. Mình đâu có biết chuyện này. Mình chỉ để lá thư dưới giò phong lan thôi mà…

Không ngờ câu nói của Nguyên có tác dụng một cách mãnh liệt. Nàng quay người một trăm tám mươi độ về phía anh bằng một giọng lắp bắp:

– Thật à? Thư gì vậy? Ăn trộm để lại lá thư à?

Đến nước này thì anh cũng lắp bắp một cách thật sự:

– Không! Mình để lại lá thư cho Kim chứ mình không có ăn trộm gì ở nhà của Kim cả.

Kim ngạc nhiên:

– Bạn nói gì mà tui không hiểu gì cả. Không lẽ đêm hôm qua bạn có lẻn vào nhà tui à?

Không hiểu tại sao anh thành thật gật đầu:

– Ừ, tối hôm qua mình có lẻn vào nhà của bạn.

– Thề đi!

Nghe nàng nói bằng một giọng ngọt xớt như vậy, anh cao hứng mở miệng thề thốt:

– Thề có con *** của nhà Kim làm chứng. Vì tối hôm qua, sau khi mình leo qua cổng nhà Kim thì con *** đó đã sủa “gâu gâu”. Nó sủa dữ dằn thấy mà ghê!

– À vậy là thêm một nhân chứng!

Chỉ kịp nói với anh như vậy là nàng đã quay lại phía trước. Anh cảm thấy hoang mang. Anh muốn nói chuyện với nàng nhiều hơn nữa, nhưng nàng đã quay lên rồi thì làm sao đây? Anh tiếp tục lấy cây thước đập khẽ khàng vào lưng của nàng. Nhưng lần này thì nàng thay đổi thái độ một cách đột ngột:

– Thôi nhe! Tui không giỡn đâu à nhe! Tui méc cô giáo bây giờ đó nhe!

Con gái là chúa nũng nịu. Nhưng giọng nũng nịu ấy đã làm anh mềm lòng và thấy như chính nàng đã có “cảm tình” với anh. Vì nếu không thì nàng nũng nịu với anh để làm gì? Anh bèn cười hì hì rất… tình tứ:

– Người ta giỡn chút xíu chứ có làm gì đâu mà nhe với nhiếc hoài. Hì… hì…

– Cười thấy mà ghét!

Anh thấy cụt hứng. Tiết học nặng nề trôi qua. Lúc này anh mới thực sự thấy hoảng sợ. Tại sao thái độ của Kim thay đổi nhanh quá vậy? Hay là những điều anh vừa nói thì nàng sẽ “méc” với công an? Nguyên quay sang phía thằng Quân:

– Quân nè, giả sử khi đến thu thập tài liệu, xem xét lại hiện trường ở nhà Kim mà người ta phát giác ra lá thư của tao thì sao?

Quân cắm cúi chép bài và trả lời:

– Dễ ợt! Người ta sẽ đưa lá thư đó vào soi kính hiển vi chứ sao!

– Để làm gì vậy?

Quân đâu cần biết câu hỏi của anh có tầm quan trọng như thế nào, Quân đáp một cách ỡm ờ:

– Soi vào kính hiển vi để người ta phát giác ra vi trùng… ăn trộm mày ạ!

– Trời đất ơi!

Anh bất giác kêu lên như thế. Đó cũng là lúc tiếng chuông tan học cũng reo “Reng reng reng” một cách uể oải. Anh đứng lên bước ra khỏi lớp, bất chợt anh lại nhớ đến lời văn của Thanh Tịnh mà sáng nay anh vừa đọc lại trong trí tưởng tượng một cách say đắm. Hỡi ôi! Sự say đắm ấy bây giờ đã khác rồi.

CHƯƠNG 3:

Có phải, tất cả mọi sự thay đổi đã đến quá sức đột ngột làm Nguyên choáng váng? Hằng ngày mỗi lần Nguyên đi học về thì con *** mực cũng đều nhảy ra chào đón một cách vồ vập. Hai chân trước sà vào lòng anh với cái đầu nghếch lên một cách mừng rỡ, còn cái đuôi của nó xoắn tít lại trông thật vui. Nhưng trưa nay, khi con *** mực nhảy ra chào đón thì anh cảm thấy nó dễ ghét một cách lạ lùng. Ai đời, đã là *** mà còn lại nhảy nhót một cách… ngả ngớn đến thế? Đã thế, nó lại còn kêu “gừ gừ” nữa chứ! Nguyên nỗi cáu. Anh tung chân đạp nó một cái thật mạnh vào mạng sườn. Nó kêu lên “ẳng ẳng” một cách kinh ngạc rồi chuồn thẳng vào xó bếp. Nguyên mệt mỏi bước vào nhà. Nhỏ Dung – em gái của Nguyên đâu cần biết điều đó, nó chu môi hỏi một cách trịch thượng:

– Anh Nguyên! Ai cho phép anh đá con *** một cách thô bạo như vậy?

Anh lườm mắt:

– Cái gì mà thô bạo?

– Anh làm cái gì thì anh biết đấy!

Biết cái gì bây giờ! Nhỏ này xí xọn quá! Anh không thèm trả lời, chỉ lẳng lặng đặt sách vở vào hộc bàn cho yên chuyện. Nhưng nhỏ Dung cũng không vừa:

– Anh Nguyên nè! Cô giáo dạy là chúng ta hãy yêu thương súc vật. Không được đánh nó. Vì nó là…

Không để cho em gái mình nói hết câu, Nguyên đã quay lại:

– Là cái quái gì? Mày định “lên lớp” tao nữa à? Cứ láu mồm láu mép là giỏi. Tao cú một cái lủng sọ bây giờ!

Nghe Nguyên dọa như thế, nhỏ Dung im re. Như để chọc tức anh, nó bèn mở miệng hát ư ử mà anh nghe rất ngứa tai: “Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng! Xòe đôi cánh, xòe đôi cánh. Bươm bướm bay lên trời. Bươm bướm bay lên trời. Em ngồi xem. Em ngồi xem là lá la.. .”. Nó cố tình hát câu cuối cùng thật nhiều lần như ngụ ý một điều gì đó chăng? Nguyên cáu:

– Em ngồi xem. Ngồi xem cái gì mà mày ngồi xem hoài vậy?

– Bộ em ngồi nhìn anh không được à?

Nghe trả lời như vậy, Nguyên muốn bước đến cú đứa em gái một cái thật đau cho bỏ ghét, nhưng anh không dám. Anh bèn trả lơì một cách đầy độ lượng:

– Ừ! Cho mày ngồi đó mà nhìn!

Nói xong anh bèn leo lên giường nằm ngủ. Cơn mệt mỏi và cơn đói bụng của buổi trưa đi học về đã dỗ giấc ngủ đến ngon lành. Lúc này, mẹ anh đang nấu nương ở dưới bếp. Mùi thơm của sự xào nấu thơm phức bay lẫn vào trong giấc ngủ của Nguyên. Đang nằm chập chờn như vậy thì anh nghe có tiếng gọi:

– Nguyên đâu rồi! Tối qua nó làm gì mà leo vô nhà người ta thế?

Đúng là giọng của ba anh. Ba là người rất nghiêm khắc. Ít khi tâm sự với con cái. Chỉ những lúc có chuyện quan trọng lắm thì mới hỏi han mà thôi. Nguyên cảm thấy nỗi sợ hãi chạy dọc theo.. . mông! E hè! Không khéo thì cái mông này bị ăn chổi lông gà như chơi! Ba anh hỏi:

Tối hôm qua mày làm gì mà leo vào nhà của ông Tư Bông? Mày đi ăn trộm à?


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .